Nghệ sĩ thị giác và nhiếp ảnh gia Phan Quang vừa giới thiệu triển lãm ‘Sóng vỗ cát trời’ tại Hà Nội, đánh dấu một cột mốc đặc biệt trong sự nghiệp của anh. Triển lãm này không chỉ là một sự kiện nghệ thuật đơn thuần mà còn là hành trình nội tâm của người nghệ sĩ, nơi mà nghệ thuật được thể hiện qua sự im lặng sâu sắc.


Trước đây, Phan Quang đã nổi tiếng với những tác phẩm nhiếp ảnh đương đại, thường sử dụng ngôn ngữ nhiếp ảnh dàn dựng. Tuy nhiên, trong lần mở xưởng này, anh đã giới thiệu tác phẩm của mình một cách rộng hơn, bao gồm cả video art và sắp đặt. Thông qua những tác phẩm này, nghệ sĩ đã thể hiện sự bứt phá thầm lặng trong nghệ thuật sắp đặt.


‘Sóng vỗ cát trời’ mang tới ba tác phẩm chủ đạo, trong đó có hai video art dài khoảng 10 phút và một bức ảnh nghệ thuật được trưng bày trong một không gian được thiết kế tối giản. Tất cả mở ra một khoảng lặng hiếm có, khiến người xem buộc phải dừng lại và lắng nghe chính mình. Các tác phẩm cho thấy sự chuyển hóa cảm xúc bên trong của nghệ sĩ, khi anh buộc bản thân phải đối mặt với ‘những nỗi sợ kinh hoàng’.


Trong triển lãm, người xem sẽ có cơ hội thưởng thức tác phẩm ‘Bản dạng đầu tiên’, một bức ảnh chụp cá nhân của tác giả nhưng đã bị cắt bung ra và được dán lên kính. Qua những vết cắt, người xem có thể thấy, có thể soi chính mình. ở các không gian sắp đặt tiếp theo, tác phẩm ‘Sóng vỗ cát trời’ và ‘Dần chìm’, nghệ sĩ và cơ thể của anh hiện lên như một nhân vật cô độc giữa thiên nhiên: trần trụi, không phòng bị, không che chắn.

Nghệ sĩ Phan Quang đã chia sẻ về cảm giác khi thực hiện các tác phẩm: ‘Đó là những trải nghiệm thực thụ, cảm giác tự chôn kinh hoàng, hay đắm mình dưới dòng nước vô định, tôi chứng kiến những nỗi sợ ập đến và trải nghiệm sự tận cùng của kiệt sức. Nhưng sau trải nghiệm ấy, tôi cảm thấy mình như được gột rửa – nhẹ nhõm, sạch sẽ, như thể vừa bước sang một trạng thái khác, một chương mới trong hành trình của chính mình.’

Các tác phẩm trong ‘Sóng vỗ cát trời’ cũng là những tác phẩm ý nhiệm nhiếp ảnh nhưng nó bắt đầu có sự mở rộng, nó mang tính thực hành nhiều hơn và nó giống như những tác phẩm đa nghĩa về hình ảnh động. Giám tuyển Nguyễn Thế Sơn nhận định, các tác phẩm gợi cho người xem những tín hiệu về mặt thị giác, giúp họ có thể giải mã nó bằng kinh nghiệm của bản thân.

‘Sóng vỗ cát trời’ là một bước ngoặt không chỉ với nghệ sĩ Phan Quang mà còn với người xem – khi nghệ thuật trở thành một cánh cửa mở ra cảm xúc sâu thẳm, nơi mỗi khổ đau đều tiềm tàng một mầm sống. Giống như một nốt lặng giữa những náo động thị giác của đời sống đô thị, ở đó, người xem như được nhắn nhủ rằng: có thể, hạnh phúc đôi khi không nằm đâu xa, mà ngay dưới đáy của nỗi đau ta từng né tránh.
